[Không được tới đây] Chương 17

Edit: 笑顔Egao

Có sát khí!!

Vân Phi Dương cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâu Sư đang đứng một bên, lập tức bối rối.

Sao Lâu Sư lại ở đây?

Con mèo nhỏ Thần Hi bị Lâu Sư nuôi nấng, khắp cơ thể gần như đều bị mùi của Lâu Sư bao trùm.

Nếu không phải vậy, Vân Phi Dương là một dị năng giả dạng chó, sao có thể không cảm nhận được sự hiện diện của Lâu Sư.

… Hừm, thực ra mấu chốt không phải là chuyện Lâu Sư đang đứng ở đây.

Mà là Lâu Sư đứng ở đây, tận mắt nhìn thấy hắn đang ôm em trai nhà người ta hít lấy hít để.

Có vẻ như…

Không hay lắm ha.

Vân Phi Dương lòng đầy thấp thỏm, nhưng vẻ mặt không lộ ra chút nào, ngồi nguyên tại chỗ vô cùng trầm ổn.

Thần Hi nhảy xuống khỏi bàn tay của Vân Phi Dương, chạy đến bên chân Lâu Sư, dùng móng vuốt cào cào ống quần Lâu Sư, ngửa đầu nhìn hắn kêu meo meo.

Lâu Sư rũ mắt, cúi người nhấc Thần Hi lên, bỏ vào túi áo.

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Vân Phi Dương, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo vẻ không vui vì bị mạo phạm.

Giống như một con sư tử đực bị xâm phạm lãnh địa, đang dùng móng vuốt chà sát mặt đất, bày sẵn tư thế chuẩn bị vồ đối thủ!

Vân Phi Dương khựng lại một chút, sáng suốt lên tiếng: “Xin lỗi.”

Hắn có ngu mới dám đối đầu với một thủ lĩnh tinh đạo mới giải nghệ như Lâu Sư.

Nói tóm lại, cứ xin lỗi trước đã.

Nhưng Lâu Sư không thỏa mãn với một câu xin lỗi bằng miệng của Vân Phi Dương.

Hắn nhìn hai tay của Vân Phi Dương, híp mắt lại, trông lòng toát ra một ý nghĩ vô cùng nguy hiểm.

Vân Phi Dương hoảng hốt cảm thấy mình như ngửi được mùi máu trộn lẫn mùi thuốc súng.

Hắn cảm thấy Lâu Sư giống như đang muốn chặt tay mình. Nếu điều kiện cho phép, khả năng còn muốn chặt luôn cả đầu.

Vân Phi Dương có chút sợ hãi, cảm thấy cổ hơi lành lạnh.

Thần Hi thò đầu ra từ túi áo, ngửa đầu nhìn Lâu Sư: “Meo.”

Lâu Sư nhìn Vân Phi Dương bằng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Xem ra anh không sao nữa rồi.”

Vân Phi Dương gật đầu: “Cảm ơn.”

Lâu Sư thu lại nụ cười trong chớp mắt, ánh mắt như đang phóng lưỡi dao, lạnh nhạt nhìn Vân Phi Dương hai giây, xoay người sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Vân Phi Dương đợi đến khi khí tức của Lâu Sư đã dần dần trở nên nhạt nhẽo, mới vươn tay sờ sờ cổ của mình.

May mắn.

Tay vẫn còn!

Cổ cũng còn!

Đầu cũng vẫn gắn vững vàng trên cổ!

Vân Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lấy chiếc gối vừa bị hất xuống cuối giường.

Hắn vừa cầm gối lên, đã ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người mèo con.

Còn có cả mùi thơm ấm áp từ đồ ngọt đang quanh quẩn trong phòng.

Vừa nãy hẳn là Lâu Sư đi wc, tiện tay cầm gối đặt lên người hắn, sau đó để Thần Hi nằm phía trên.

Vân Phi Dương ôm gối, hít sâu một cái, nhấn nút gọi y tá.

Không quá mười giây sau y tá chạy tới, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng liền ngẩn ra: “Vân tiên sinh, bạn của ngài đã đi rồi?”

Vân Phi Dương banh mặt, gật đầu: “Vừa đi xong, làm thủ tục xuất viện đi, tôi về nhà.”

“Được.” Y tá gật đầu, vừa làm thủ tục trên bảng giả lập vừa thuận miệng nói: “Người bạn kia của ngài vừa tới Hải Thành sao? Trước đây tôi chưa từng gặp.”

Vân Phi Dương không lên tiếng.

Y tá cũng đã quen với việc hắn ít nói, không thấy hắn trả lời cũng không nói chuyện tiếp nữa.

Chuyện Vân Phi Dương có người chăm nom vẫn là lần đầu tiên y tá gặp được sau nhiều năm công tác ở bệnh viện này.

Vân Phi Dương là tiểu thái tử của tập đoàn Vân Phi, bên trên còn có hai người anh trai.

Gia đình mặc dù đông người, nhưng tình cảm cũng không thâm hậu. Vân Phi Dương bị bệnh, xưa nay chưa từng có ai tới thăm.

Người thân không đến, bạn bè cũng không.

Tình cờ sẽ có trợ lý đến một lần, nhưng đều là đến tìm hắn dò hỏi quyết sách của công ty, hoặc là đến xin chữ ký công văn.

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng không kém.

Hôm nay có người đến chăm nom, còn chăm từ đầu đến cuối, quả nhiên là chuyện lạ.

“Xong rồi, Vân tiên sinh.” Y tá nói: “Xin ngày hãy chú ý nghỉ ngơi đúng giờ, không nên làm việc quá sức, liên lạc với bạn bè tâm sự nhiều một chút càng tốt.”

Vẻ mặt Vân Phi Dương không hề thay đổi, trong lòng lại rất tán thành.

Hắn rất thích em trai của Lâu Sư.

Một cậu bạn nhỏ chưa bị hiện thực xã hội và lợi ích thực tế ăn mòn, tâm tư chân thành lại còn săn sóc.

Còn có chút đần.

So với hai người anh trai ở nhà, hắn thích có một cậu em trai như thế hơn.

Đáng tiếc Lâu Sư rất để ý con mèo nhỏ kia.

Hắn mới chỉ lén lút hít một cái, đã muốn chặt đầu hắn.

Nếu hắn dám bắt cóc mèo con về làm em trai, Lâu Sư chắc sẽ lột da tróc thịt hắn.

Nhưng Vân Phi Dương là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?

Đương nhiên là không.

Lén lút hít mèo bị phát hiện là do hắn sơ sẩy mà thôi.

Lần sau tuyệt đối không thể để bị phát hiện!

Hắn sai rồi, lần sau hắn vẫn dám.

_______

Lâu Sư lái xe mang Thần Hi về nhà, con mèo nhỏ vẫn ngồi một bên gặm móng vuốt, xem ra chuyện mọc răng khiến cậu khá khó chịu.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tình huống của Thần Hi vẫn còn tính là tốt.

Lâu Sư biết một dị năng giả có thể thức tỉnh là voi, trong lúc thức tỉnh vẫn luôn bị cơn đau trong kỳ trưởng thành hành hạ mỗi ngày.

Dị năng giả trong kỳ thức tỉnh phải trải nghiệm toàn kỳ trưởng thành của thể thức tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn.

Mà một con voi trải qua kỳ trưởng thành từ lúc sinh ra, cũng phải mất từ sáu đến chín năm.

Mà ở trên cơ thể của dị năng giả, nó bị áp súc lại thành nửa năm ngắn ngủi thậm chí là ngắn hơn.

Một đứa trẻ loài người trong lúc tăng trưởng chiều cao còn có thể cảm thấy đau đớn khi bộ xương giãn ra, chứ đừng nói một con voi đang to dần lên mỗi ngày.

Vì vậy tình trạng của Thần Hi vẫn còn tốt chán.

Lâu Sư ôm con mèo nhỏ đang gặm móng vuốt vào nhà.

Không ngoài dự đoán, hàng hóa hắn đặt đã được mang tới.

“Nhìn đi.” Lâu Sư quơ quơ con mèo con trong tay.

Thần Hi ngẩng đầu thoát khỏi móng vuốt của chính mình, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một giá trèo cho mèo cực to, chiếm gần một nửa phòng khách.

Thang cuốn hình xoắn ốc, ổ mèo hình hang động, muốn cái gì có cái đó.

Ngoài viền còn có vài ô lõm xuống bên trong dùng bùn dinh dưỡng trồng một ít cỏ mèo.

Ngay cả vách giá trèo cũng được đính rất nhiều tấm ván gỗ và hòm nhỏ.

Thần Hi: “…”

Mẹ nó.

Một mặt tường treo đầy đồ như thế này không xứng làm giá treo cho mèo.

Đây là biệt thự cho mèo!!

A!

Đáng ghét!!

Đây rõ ràng là một đợt tấn công của chủ nghĩa tư bản!

Với thuộc tính ăn mòn có mùi của tiền!!

Hi Hi mà là loại mèo chỉ vì… một cái biệt thực cho mèo sẽ cảm động sao!

Hứ, không cần phải nhắc.

Hi Hi đúng là loại mèo như vậy.

Ngược lại cũng đã nợ sếp quá nhiều, có nhiều thêm chút nữa cũng không sao.

Lo tận hưởng hôm nay cái đã!

Hai mắt Thần Hi tỏa sáng, nhảy ra khỏi túi tiền của Lâu sư, chạy đến trước giá trèo ngửi tới ngửi lui.

Thần Hi quay đầy về phía Lâu Sư xác nhận: “Cho tôi?”

Lâu Sư chậm rai nói: “Thứ này nhỏ như vậy, tôi cũng không chơi được.”

Có nghĩa là dành cho tui!

Thần Hi vui vẻ lắc đuôi, theo bản năng chạy đi cọ tới cọ lui trong biệt thự mèo.

Lâu Sư ngồi trên ghế sofa, nhìn Thần Hi bò tới bò lui, tận lực lưu lại mùi của mình.

Ngoài dự đoán là Lâu Sư không cảm thấy bị mạo phạm một chút nào khi thấy Thần Hi đánh dấu lãnh thổ ngay trong nhà mình.

Xem ra Thần Hi còn rất thích quà của hắn.

“Hài lòng không?” Lâu Sư hỏi.

“Meo!”

Thần Hi đương nhiên hài lòng.

Cậu chọn một cái hòm nhỏ chui vào.

Nho nhỏ.

Tối thui.

Cho con mèo nhỏ cảm giác an toàn hơn cả thùng giấy.

Thần Hi nhìn xuyên qua lỗ thông khí nhỏ trên nắp hòm, thấy người máy tạp vụ đang vác theo một đống thùng giấy to nhỏ ngoài cửa.

Cậu ngẩn người, vội vàng chui ra, dùng bước chân ngắn đuổi theo, trong ánh mắt chăm chú của Lâu Sư, hung dữ bắt người máy trả thùng giấy lại.

Bộ dạng giả vờ hung dữ của mèo con rất đáng yêu. Lâu sư cũng không ngăn cản, hắn ngồi nhìn Thần Hi chỉ huy người mái đặt thùng giấy vào lỗ hổng bên dưới giá trèo cho mèo.

“Có giá trèo vẫn chưa đủ?” Lâu Sư liếc nhìn đống thùng giấy.

Thần Hi hùng hồn đáp lại: “Muốn hết.”

Chỉ có trẻ con mới lựa chọn một trong hai.

Người lớn là phải lấy cả hai!

Lâu Sư nở một nụ cười trầm thấp: “Lại đây.”

Thần Hi cọ cọ giá treo cho mèo, sau đó chạy tung tăng về phía Lâu Sư.

Lâu Sư nhấc mèo con lên, giơ giữa không trung một lát, vẫn không thể làm ra hành động hít mèo như Vân Phi Dương.

Thần Hi bị Lâu Sư giơ lên đây nghi hoặc, đầu méo xệch sang một bên.

Lâu Sư từ bỏ suy nghĩ hít mèo, vẻ mặt không thay đổi thả con mèo xuống, có cảm giác muốn đánh chó, còn muốn ăn lẩu chó.

Thần Hi nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Lâu Sư, trong lòng giật mình.

Lâu Sư có phải đã dến giờ phát bệnh rồi hay không!

Cậu nhất thời sợ hãi, lùi dần từng bước về phía sau, thừa dịp Lâu Sư không chú ý, chạy nnhanh ra khỏi phòng như một cơn gió.

Lâu Sư nhìn mèo con chạy mất, khựng lại một lát, cuối cùng vẫn không đuổi theo, đứng dậy đi vào thư phòng.

Coi như hắn không quản sự vụ, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi.

Dù thế nào hắn cũng là ông chủ, công văn vẫn cần đóng dấu, văn kiên vẫn cần phải xem, hắn chạy không thoát.

Huống hồ nửa tháng gần đây hắn quá lười biếng, văn kiện bị lưu trữ lại không ít.

Thần Hi ngồi ở trong góc vườn, ghé vào bụi cỏ bên bờ tường, cẩn thận quan sát tình huống trong nhà.

Cậu đã chờ hơn một tiếng đồng hồ, sau khi phát hiện trong nhà không có động tĩnh mới dám bò ra ngoài.

Cục lông trắng rũ lông, đang chuẩn bị về nhà, bỗng cảm thấy mình bị một bóng đen bao phủ.

Thần Hi sợ hãi giật mình, vừa nghiêng đầu đã thấy một con Golden to oạch ngồi sau lưng mình.

Golden ngậm một cái túi, lông vàng bóng loáng, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt.

Còn có mùi rất quen thuộc.

“Meo!”

Thần Hi hung ác gào lên.

Đậu má.

Là tên vô đạo đức nào dắt chó đi dạo không mang dây thừng thế!

Hù chết mèo!

Golden: “Gâu!”

Thần Hi sợ hết hồn!

Gâu cái mông!

Làm như mình mi biết gâu gâu ý!!

Ta đây cho mi biết.

Hi Hi cũng biết!

“Meo ngoao gâu!”

Thần Hi học tiếng sủa của chó, lông mèo trên người dựng hết lên, đối mặt với con chó khổng lồ chỉ cần một bàn chân cũng to hơn mình, chậm rãi lùi về phía sau.

Vân Phi Dương nhìn Thần Hi không nhận ra mình, còn lộ ra vẻ đề phòng, cảm thấy thật bi thương.

Nhưng cũng không có gì lạ.

Cậu bạn nhỏ vừa thức tỉnh, vẫn chưa quen dùng khứu giác phân biệt người là chuyện bình thường.

Vân Phi Dương cúi đầu, nỗ lực lấy quang não ra để giải thích, lại phát hiện lúc biến thành thể thức tỉnh, hắn là rớt quang não ở nhà.

Hắn sửng sốt hai giây, thả chiếc túi đang ngậm trong miệng xuống, dùng móng vuốt mở túi ra.

Ánh mắt của Thần Hi theo động tác của chó Golden nhìn về phía cái túi.

Bên trong là một ít bánh ngọt, còn có cả bánh quy in hình con mèo, trên vỏ còn ghi rõ là bánh quy mài răng dành cho mèo.

Thần Hi ngây người.

Cậu ngẩng đầu nhìn con chó lông vàng trước mặt.

Thần Hi: …

Mịa nó.

Chẳng lẽ là Vân Phi Dương.

Thần Hi:”Vân Phi Dương?”

Chó lông vàng gật đầu.

Thần Hi gõ chữ: “Anh dùng thể thức tỉnh ra ngoài làm gì?”

Vân Phi Dương không mang quang não không biết phải giải thích thế nào, đành đổ hết đồ trong túi ra.

Thực ra chủ yếu là Vân Phi Dương ra ngoài ăn vụng bánh ngọt, định chuẩn bị ăn xong sẽ tiện đường mang bánh quy dùng để mài răng cho Thần Hi, gặp được Thần Hi là một niềm vui bất ngờ.

Người có quyền hạn cao nhất trong việc điều khiển người máy quản gia chăm sóc sức khỏe ở nhà không phải hắn, mà là bác sĩ riêng.

Hắn chỉ cần đụng vào đồ ngọt là sẽ bị nhắc nhở.

Nhưng hắn lại không thể dùng hình người ra ngoài ăn, không thể làm gì khác ngoài biến thành thể thức tỉnh chạy đi mua bánh ngọt giải thèm.

Vân Phi Dương đã làm vậy không ít lần, không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng Thần Hi suýt bị hù chết.

Cậu dùng một móng vuốt đạp hết bánh ngọt.

Chó lông vàng mở to hai mắt đầy khiếp sợ, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Thần Hi vô tình: “Không cho ăn!”

Mèo con ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát, duỗi óng vuốt lông xù ra, vỗ vỗ mũi chó.

“Lần sau tôi lại ra ngoài ăn đồ ngọt với anh.” Thần Hi cảm thấy mình không khác gì gà mẹ nuôi con: “Đừng dùng thể thức tỉnh đi ăn vụng nữa.”

Chó lông vàng hít móng mèo một hơi, đang định giơ chân lên làm dáng high five với mèo con, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo quét dọc cơ thể hắn.

Vân Phi Dương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên trên, đối diện với tầm mắt của Lâu Sư đang đứng trên ban công tầng hai.

Lâu Sư nhìn hắn đầy lạnh lùng, giơ tay lên làm động tác cắt cổ.

Vân Phi Dương: “…”

Phắc.

Mới chỉ kịp hít có một hơi!!

Ăn thiệt rồi!


Cuộc chiến hít cần mèo xin phép được bắt đầu =))))

Chương 18