Edit: 笑顔Egao
“…”
Thần Hi sợ ngây người.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!
Vân Phi Dương xui xẻo vãi chưởng!
Cậu không ngờ Vân Phi Dương lại có quan hệ với Ruby….
À.
Thực ra cũng không hề khó hiểu.
Dù sao gia đình Vân Phi Dương cũng làm ngành kỹ thuật hàng không, ở thời đại tinh tế này làm cái gì cũng thể tách khỏi được nghề này.
Ruby có quan hệ với tập đoàn Vân Phi đứng đầu về ngành hàng không là chuyện bình thường.
Tuy nói đây là chuyện bình thường…
Thần Hi nhìn ảnh chụp Vân Phi Dương mờ mịt bị còng tay dẫn đi, lại quay sang nhìn Lâu Sư, sau đó liếc Ruby.
Hai người một kẻ gặm đầu thỏ một kẻ ngồi ăn cơm, không dành một chút sự chú ý nào cho tin tức.
Mịa.
Làm nghề trộm cướp như mấy người quả nhiên đều không có trái tim!
Thần Hi quay đầu lại, sờ sờ lương tâm nhỏ bé của chính mình, không nhịn được suy ngẫm —— nếu cậu sớm biết Vân Phi Dương sẽ bị bắt, liệu cậu có còn khuyến khích Lâu Sư đi báo cảnh sát để nhận thưởng hay không.
Thần Hi suy nghĩ nghiêm túc trong hai giây, duỗi móng vuốt vỗ vỗ tay Lâu Sư.
Lâu Sư nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
Thần Hi chỉ vào màn hình: “Meo~”
Lâu Sư hiểu ý: “Hắn sẽ không có việc gì.”
Yay!
Nai xừ!
Lương tâm của Thần Hi lập tức trở nên phấn chấn.
Trừ gian diệt ác, tuyên dương việc tốt!
Báo án tội phạm, giúp đỡ xây dựng xã hội an toàn là trách nhiệm của mọi người!
Lâu Sư liếc nhìn Thần Hi đột nhiên trở nên hưng phấn không rõ lí do, thu hồi tầm mắt.
Làm gì có chuyện tập đoàn Vân Phi sẽ để cho tiểu thái tử của họ xảy ra vấn đề, ba đứa con nhà Vân Phi chỉ có Vân Phi Dương là dị năng giả, cho dù không có tình cảm gì cũng sẽ không hề mặc kệ.
Làm việc trong ngành nghề liên quan đến vùng xám, ai chẳng có sự chuẩn bị trước.
Vân Phi Dương thực sự có chuẩn bị từ trước.
Biết trước bản thân mình không có khả năng tránh được nghiệp quật, từ khi tiếp quả nghiệp vụ của gia đình, Vân Phi Dương cũng đã chuẩn bị không ít đường lui.
Chỉ là không nghĩ tới bản thân lại bị bại lộ một cách không thể ngờ như vậy.
—— có sao nói vậy, cậu út nhà họ Vân Phi chưa bao giờ nghĩ tới khả năng sẽ bị cảnh sát mai phục.
Như một trò đùa.
Đây là chỗ nào?
Là cứ điểm tạm thời của Ruby!
Có một thành ngữ liên quan đến thỏ là gì?
Thỏ khôn có ba hang.
Loài thỏ nhát gan lại còn đa nghĩ —— mặc dù không nhìn thấy được thể thức tỉnh gây ảnh hưởng đến Ruby ở điểm nào, nhưng luôn có vài chuyện vi diệu như vậy khá giống với tập tính loài thỏ.
Dựa vào sự hiểu rõ Ruby qua vài lần hợp tác, nơi có thể khiến Ruby dùng làm cứ điểm lâm thời, cho dù chỉ tạm thời sử dụng, cũng sẽ là nơi tuyệt đối bí mật và an toàn.
Ai mà ngờ được lại bị bại lộ ở đúng điểm này!
Vân Phi Dương nghĩ không ra.
Cũng thật sự không ngờ tới.
Cho dù nghĩ kiểu gì cũng không thể là tình huống bây giờ.
Vân Phi Dương ngồi trong xe cảnh sát, được dẫn vào đồn, trực tiếp đưa vào phòng thẩm vấn.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn sĩ quan đang tiến hành hỏi cung, khẽ gật đầu.
“Anh đến hiện trường phạm tội để làm gì?”
Cái phi thuyền hỏng lỗ chỗ to vật vã như vậy mà anh không nhìn thấy hả bro?
Vân Phi Dương nghiêm mặt: “Có khách hàng liên lạc yêu cầu sửa chữa.”
“Tên của khách hàng là?”
“Xin lỗi sĩ quan, tôi không có quyền tiết lộ thông tin của khách hàng.”
Sĩ quan sửng sổ, lật tưu liệu thu được trên tay.
“Chức vụ của anh là tổng giám đốc, vì sao lại phải đích thân nhận nghiệp vụ sửa chữa?”
“Khách hàng lớn thường phải có phương pháp xử lí đặc thù, trên hồ sơ cá nhân của tôi cũng đã ghi rõ chuyên ngành học tập là đổi mới kỹ thuật phi thuyền loại nhỏ. Nếu khách hàng có nhu cầu đúng lúc tôi có thời gian, tôi sẽ đích thân phụ trách.”
Thực ra chủ yếu là vì Vân Phi Dương không yên lòng để kĩ sư cấp dưới của mình đi tiếp xúc trực tiếp với Ruby.
Tuy giang hồ đồn thổi Ruby khá dễ tính, nhưng tinh đạo nói cho cùng vẫn là tinh đạo.
Lui một bước mà nói, coi như Ruby không làm ra mạng người, chỉ bằng việc trước đây thiết kế phi thuyền cho gã làm sáu vị kỹ sư sầu rụng hết tóc đã đủ làm Vân Phi Dương hoảng sợ.
Vì chuyện này mà 6 vị kĩ sư thiết kế sau khi bị Ruby dằn vặt, vừa kết thúc hạng mục đã lập tức vuốt cái đầu trọc lốc của mình khóc lóc đòi từ chức.
Vân Phi Dượng sợ mình phái ba kĩ sư đi tiếp nhận sẽ bị dọa đòi từ chức.
Sĩ quan không thu thập đươc gì hữu ích, hừ một tiếng: “Anh có vẻ không hề bất ngờ trước mấy dấu vết trên phi thuyền kia nhỉ.”
“Sĩ quan cảnh sát, việc đầu tiên, tôi là một kĩ sư duy tu hàng đầu, từ khi còn đi học đã thấy được vô số kiểu hỏng hóc của phi thuyền; thứ hai, tôi là dị năng giả, đã từng tiếp nhận lệnh điều động tạm thời từ chính phủ.”
Vân Phi Dương nói tới đây, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm.
Ok xong.
Chuyện nhỏ!
Cục cảnh sát bên này cũng không nắm giữ được đường dây liên hệ của bọn họ với Ruby.
Có lẽ là xảy ra chuyện bất ngờ mới khiến cứ điểm bị bại lộ.
Sĩ quan lật tư liệu liên tục, tìm nửa ngày cũng không thấy gì khả nghi.
Bộ phận hỏi cung ba vị kĩ sư cũng gửi lời cung sang, không sai biệt nhiều so với lời khai của Vân Phi Dương.
Mấy thùng dụng cụ cũng đã được giám định xong, xác nhận chỉ là vật liệu và dụng cụ duy tu thông thường.
Từ tình hình trước mắt đến xem, Vân Phi Dương đúng là vì tiếp nhận công tác mới vô tình bị cuốn vào vụ án, chỉ là người qua đường xui xẻo.
Không, sĩ quan cảnh sát nghiêm túc nghĩ lại.
Còn có một khả năng —— Vân Phi Dương là bị lũ tinh đạo độc ác nham hiểm cố tình gọi đến để đánh lạc hướng bọn họ. ( =))))))))) )
Shhh, nếu vậy thì thật quá bỉ ổi.
Bỉ ổi đến cực điểm!
Sĩ quan cảnh sát hỏi: “Anh biết khách hàng này của mình là ai không?”
Vân Phi Dương vô cùng bình tĩnh: “Tự tiện điều tra thông tin cá nhân của khách hàng là trái pháp luật.”
“Vị khách hàng này của anh là tinh đạo, Vân tiên sinh.”
Vân Phi Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao các anh biết?”
“Chúng tôi được người dân báo án.” Sĩ quan trả lời.
“…???”
Lần này Vân Phi Dương thật sự kinh ngạc.
Cái gì?
Đoàn tinh đạo của Ruby không phải đã quang vinh lên ngôi thế lực đệ nhất rồi sao?
Giang hồ lưu truyền vô số hình ảnh của Ruby, từ lệnh truy nã đến báo lá cải, tất cả đều là ảnh giả.
Rốt cuộc tên đó đã làm gì khiến người qua đường phát hiên? Lại còn bị báo án??
Vô lý!
Thật khó tin!
Vân Phi Dương nghĩ mãi không ra.
Sau đó dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Cứ điểm của Ruby bị phát hiện chẳng liên quan gì đến mình.
Chỉ có một chút khó chịu là, Ruby bị báo án, nhưng bị tai bay vạ gió lại là mình.
Lúc ngồi trên xe cảnh sát Vân Phi Dương đã nhìn thấy có truyền thông ở ngoài, chờ lúc được thả ra chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tin đồn khó nghe.
Sĩ quan thu thập lại tư liệu: “Được rồi, anh về nhà trước đi, nhưng có khả năng sau này còn cần anh đến phối hợp điều tra.”
Vân Phi Dương hơi nhíu mày, gật đầu đồng ý, đứng lên ra ngoài.
Đừng để ông đây biết là thằng cờ hó nào báo án, ông đây mà biết, việc đầu tiên ông làm sẽ là cắn chết mi!
Vân Phi Dương hung tợn nghĩ.
Vừa nhận lại quang não, Vân Phi Dương lập tức nhận được tin nhắn từ gia đình căn dặn mình tạm lánh mặt, chờ chuyện này qua đi hãy xuất hiện trước công chúng.
Nói đơn giản hơn là Vân Phi Dương được nghỉ phép rồi!
Vân Phi Dương ngẩn ngơ trong chốc lát, một giây sau lập tức nổ pháo ăn mừng trong lòng.
Phắc!
Phắc phắc phắc!
Mấy tên bóc lột kia… vậy mà lại cho trẫm nghỉ phép!
Đây là chuyện vui nha!
Rất rất vui!
Được thôi, quyết định không cắn tên báo án kia nữa.
Người báo án thật sự là bảo bối của trẫm, là quý nhân phù trợ, ân nhân cứu mạng!
Quả không hổ là quần chúng nhân dân tâm địa thiện lương!
Vân Phi Dương quả thực muốn cười thật to.
Nhưng lại kiên cường nhẫn nhịn, tuy nhiên vẫn không thể hoàn toàn che giấu được, Vân Phi Dương nhanh chân bước ra ngoài, bước chân vô cùng phấn chấn nhẹ nhõm.
Mặt Vân Phi Dương đỏ bừng, dẫn theo ba vị kĩ sư đang không hiểu chuyện gì xảy ra ra cửa, nhìn thấy ngoại trừ xe công ty phái tới đón, còn có một chiếc xe nữa đang đỗ ven đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, một con mèo con lông trắng bám vào cửa sổ, ngó dáo dác xung quanh, sau khi nhìn thấy Vân Phi Dương liền meo meo hai tiếng.
Hai mắt Vân Phi Dương sáng ngời, căn dặn ba kĩ sư lên xe của công ty, bản thân lại nhấc chân đi về phía Thần Hi.
Trong xe không chỉ có Thần Hi, còn có một người lạ mặt.
Nhìn mức độ Lâu Sư coi trọng cậu nhóc này, có thể đoán đại khái đây là bảo tiêu.
Vân Phi Dương nghĩ thầm.
No problem, không phải Lâu Sư là được!
Vân Phi Dương nhớ tới hình ảnh Lâu Sư nhảy lên trong bộ dạng thể thức tỉnh, lập tức run rẩy.
Hình ảnh kia để lại nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng chú cún yếu đuối đáng thương này.
Khi ấy sư tử đực khổng lồ nhảy lên chiếc phi thuyền cách mặt đất hơn hai mét, không những đè phi thuyền rơi trở lại mặt đất, còn để lại một vết lõm siêu to trên nóc phi thuyền.
Đậu má.
Đây chính là vật liệu có thể chịu đựng được áp lực của tầng khí quyển.
Tuy áp lực khi công kích một điểm và sức chịu nén của bề mặt không thể giống nhau, nhưng sức mạnh của Lâu Sư quả thực quá mạnh mẽ.
Mạnh mẽ thái quá!
Vân Phi Dương nghĩ tới, đây, nụ cười dần tắt, hỏi: “Lâu Hi, sao cậu lại ở đây?”
Bảo tiêu nghe được cái tên Vân Phi Dương thốt lên giật cả mình, ngón tay suýt chút nữa chuột rút.
Bảo tiêu kinh ngạc nhìn mèo con.
Mèo con vững vàng như núi Thái Sơn.
Xùy.
Chỉ đổi cái họ thôi mà.
Hi Hi đã từng xấu hổ muốn tự sát trước mặt Lâu Sư một lần rồi, dựa theo chân lý nhân loại không thể chết hai lần trong cùng một cuộc đời, bảo tiêu đại ca đừng hòng nhìn thấy Hi Hi tự sát lần thứ hai!
Thần Hi “meo” một tiếng đáp lại Vân Phi Dương, lắc lắc đuôi.
Này á hả!
Thực ra cũng không có chuyện gì.
Thần Hi nghĩ lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Vốn dĩ nghe Lâu Sư nói Vân Phi Dương sẽ không sao, Thần Hi cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng sau đó báo đài lại đưa tin, Vân Phi Dương sẽ bị tạm thời đình chỉ công tác để phục vụ điều tra, Thần Hi lại cảm thấy không yên lòng.
Chuyện như đình chỉ công tác ở trong mắt cậu là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thần Hi cảm thấy áy náy: “Tôi xem thời sự, trên thời sự nói anh bị tạm cắt chức…”
“Đúng!” Vân Phi Dương đáp lại vô cùng dứt khoát và vang dội, trên mặt hiện rõ vẻ nhẹ nhàng vui sướng: “Tôi được nghỉ phép rồi!”
Thần Hi: …..?
Thần Hi sợ ngây người.
?
Không phải chứ.
Anh giai, không phải anh vẫn luôn bày ra dáng vẻ muốn đồng sinh cộng tử với công việc sao?
Hai tiếng “nghỉ phép” trong miệng anh nghe quen quen, rất giống khúc dạo đầu của màn xé sách kinh điển sau khi thi đại học của lớp 12.
Thuần túy là sự sung sướng muốn thăng thiên.
Vân Phi Dương cũng thật sự cảm thấy mình sắp thăng thiên.
Gắng nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng: “Bây giờ cậu có rảnh không?”
Thần Hi gật đầu theo phản xạ tự nhiên.
Vân Phi Dương lập tức sướng hết cả người.
Trời cũng giúp trẫm!!
Bây giờ có mèo không có sư tử, trước có nghỉ phép sau gặp bạn bè, đây không phải là thời cơ ngàn năm có một dể đột kích của hàng bánh ngọt thì là gì!
Vân Phi Dương không hề do dự leo lên xe của Thần Hi, thúc giục: “Đi đi đi, đi tầng cao nhất của trung tâm thương mại Hồng Ngọc, hai tháng trước ở đó vừa mở cửa hàng đồ uống lạnh, tôi còn chưa kịp đi.”
Bảo tiêu liếc mắt nhìn Thần Hi.
Thần Hi cúi đầu lên mạng, tìm cửa hàng đồ uống ở tầng cao nhất của Hồng Ngọc, nhìn một lượt thực đơn và nguyên liệu, xác nhận không có chế phẩm của cacao xong mới gật đầu.
Vân Phi Dương nhìn Thần Hi ngồi tra thực đơn, cảm thấy vui vẻ tới mức muốn lộ đuôi ra vẫy.
Nếu mèo con là em trai mình thì tốt rồi.
Đáng yêu tri kỉ, biết săn sóc, còn có thể hút bụng, để lại cho Lâu Sư thật phí phạm.
Bảo tiêu dừng xe trong bãi đỗ, Vân Phi Dương ôm Thần Hi, một lần nữa dùng mèo làm bia đỡ đạn, dùng khuôn mặt tổng tài đi vào phòng riêng của cửa hàng.
Vân Phi Dương còn băn khoăn chuyện muốn mèo con thành em trai, trong lúc chờ đồ tráng miệng, không nhịn được than thở: “Lâu Sư có phúc đức gì mà lại có được em trai tốt như cậu…”
Thần Hi sững sờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vân Phi Dương, chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi.
Anh giai, nhìn anh có vẻ rất có ý kiến với ông chủ của tui?
Thần Hi lập tức không vui.
Cậu gõ chữ bành bạch: “Sế… Anh trai tôi dịu dàng tâm lý, tuy không thích nói chuyện, nhìn còn hung dữ, nhưng ảnh là người tốt nha!”
Vân Phi Dương nhìn dòng chữ kia.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không giống như đang miêu tả Lâu Sư.
Nếu lời này nói vào lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Sư, Vân Phi Dương sẽ tin.
Nhưng sau khi từng thấy Lâu Sư cầm vũ khí nóng có lực sát thương khủng bố, còn bị Lâu Sư tập kích, một dấu chấm cũng sẽ không tin!
Thần Hi nhìn thấy Vân Phi Dương tỏ vẻ không tin, tiếp tục gõ chữ: “Là do anh không hiểu rõ anh trai tôi, ảnh thật sự rất tốt!”
Vân Phi Dương: “… Thật không?”
Thần Hi: “Thật á! Anh ấy sẽ giúp tôi chải lông cắt móng tay cho tôi mua ổ mèo mua giá trèo mua quần áo, còn đích thân dạy tôi đi săn!”
Vân Phi Dương lộ vẻ ra khiếp sợ.
Thần Hi không ngừng cố gắng: “Anh ấy còn không nhặt của rơi thanh liêm thiện lương khoan dung chính trực thành khẩn cương trực công chính, thậm chí còn lấy được cờ thưởng!”
Vân Phi Dương chấn động tới mức từ má nó thành tiên sư nó.
Hóa, hóa ra Lâu Sư lại là kiểu anh trai như thế này!
Thật đáng ghét!
Bỗng nhiên không biết nên ước ao ghen tị ai mới đúng!
Các bạn nhìn hình ảnh Vân Gâu Gâu xổ lồng có thấy quen hông?
Đúng gòi chính là các bạn khi được nghỉ làm mà vẫn có lương đấy =)))))))
Chương 30